Dạy bài 29:19 | Người Tớ Không Chịu Sửa Sai Bởi Lời Nói | Manna Hàng Ngày
Bảng mục lục:
- Giới thiệu
- Nguồn cảm hứng từ Kinh Thánh
- Kể về người tôi đánh giá cao
- Người tôi đánh giá cao và không đáng đánh giá
- Khi nào chúng ta là con hay chỉ là kẻ hầu hạ
- Lợi ích và trách nhiệm của việc làm con
- Việc làm con như kẻ hầu hạ
- Làm con, lớn lên và lãnh đạm
- Sự trưởng thành trong việc làm con
- Khả năng phân biệt giữa Thiện và Ác
- Sống cho vinh quang của Cha trên trời
- Sự tự trách nhiệm trong việc sống cho đức tin
- Sẵn sàng làm con của Cha
- Kết luận
Giới thiệu
Trong khoảng thời gian tuyệt đẹp mà Chúa đã ban cho chúng ta, chúng ta hãy dành thời gian đếm lối vào sự hiện diện của Ngài trong Lời Chúa. Buổi suy niệm sáng hôm nay, chúng ta hãy quay về Sách Châm Ngôn, chương 29, câu 19. Đoạn Kinh này nói về đám tớ không chịu sự sửa sai từ lời nói, dù đã hiểu nguyên nhân và cũng không trả lời.
Nguồn cảm hứng từ Kinh Thánh
Kể về người tôi đánh giá cao
Trong thời kỳ cũ, con người được mua bán như là nô lệ và những tớ này buộc phải phục vụ chủ của mình suốt đời. Những người này được gọi là "Nô lệ bẩm sinh", những người đã được mua với một giá trị. Chúng ta đều biết về câu chuyện của Joseph, người bị tiểu thuyết mô tả như một người bị bán cho Ai Cập. Đoạn Kinh trên dạy cho chúng ta về những người tớ phục vụ chủ của mình theo mệnh lệnh. Chủ nhân cảnh báo đám tớ của mình phải kỉnh trọng và phục vụ mục đích đã được mua để phục vụ ban đầu. Khi đám tớ làm những điều theo ý mình, người chủ có toàn quyền trên đám tớ sẽ cố sửa lại bằng lời chỉ trích. Tuy nhiên, với những người tớ không có giá trị, những người đã chứng minh qua hành động của mình rằng họ không đáng tin, người chủ phải sử dụng cách khác để sửa chữa. Bất trị tớ này dường như hiểu lời của người chủ, nhưng lại thể hiện sự phản kháng hoặc biếng nhác, không quan tâm đến mục đích của người chủ.
Người tôi đánh giá cao và không đáng giá
Người tớ chỉ có thể phục vụ mục đích của chủ nhân khi yêu thương chủ và hiểu trách nhiệm được giao cho mình. Đó là lý do trong Luật Cổ Ước, Chúa đã ban cho người Israel một số định luật liên quan đến việc xử lý với những người tớ của họ. Chúng ta có thể đọc về điều đó trong Cuốn Kinh Thánh, Sách Xuất Hành, chương 21, các câu từ 1 đến 6. Ở đây, những người tớ đã phục vụ chủ nhân của mình trong sáu năm, được tự do ra đi mà không mất bất cứ cái gì vào năm thứ bảy. Nhưng nếu họ quyết định ở lại với chủ nhân của mình vì tình yêu và gia đình mà chủ nhân đã trao cho họ, họ sẽ bị đưa trước toà án và chủ nhân sẽ đưa họ tới thanh cột, và đâm tai của họ bằng một chiếc sừng. Sau đó, họ sẽ phục vụ chủ nhân suốt đời và phục vụ với tình yêu.
Người tớ nào đưa ra quyết định để ở lại với chủ nhân mình sẽ là người yêu thương chủ nhân và sẵn sàng nhận trách nhiệm mà chủ nhân đã giao cho mình. Họ sẵn lòng sửa chữa bản thân và làm việc theo ý nguyện của chủ nhân. Điều này mang mối quan hệ của họ với chủ nhân lên một tầm cao hoàn toàn khác, vì chủ nhân cũng yêu mến và tin tưởng họ hơn và sẽ đối xử với họ như người trong gia đình.
Tóm tắt