Tầm nhìn mới về xã hội chủ nghĩa và phát xít
tiêu đề bảng gồm 10 headings and subheadings:
- Giới thiệu 🌟
- Định nghĩa về xã hội chủ nghĩa, phát xít và chủ nghĩa nhà nước
- Sự khác biệt giữa xã hội chủ nghĩa và phát xít
- Sự khác biệt giữa xã hội chủ nghĩa và chủ nghĩa nhà nước
- Hướng đi của xu hướng chính trị trong xã hội hiện đại
- Chúng ta đang hướng tới xã hội chủ nghĩa hay phát xít?
- Sự trầm lặng và sợ hãi trong xã hội hiện đại
- Quan điểm của phái đảng Dân chủ trong xã hội
- Những lo ngại và phản đối vấn đề về chính phủ bởi đảng Cộng hòa và lãnh đạo doanh nghiệp
- Phê phán về chủ nghĩa cách mạng của Roosevelt và xu hướng chính trị hiện tại
Article:
Định nghĩa về Xã hội chủ nghĩa, Phát xít và Chủ nghĩa nhà nước
Xã hội chủ nghĩa được định nghĩa là một hệ thống xã hội mà theo đó, quyền sở hữu và kiểm soát các phương tiện sản xuất, tài sản và đất đai thuộc về cộng đồng toàn thể. Điều này có nghĩa là quyền sở hữu tư nhân bị loại bỏ hoàn toàn và được chuyển giao cho nền nhà nước. Phát xít, một hệ thống chính trị, có quyền lực trung ương mạnh mẽ và không chấp nhận bất kỳ sự phản đối hay chỉ trích nào, kiểm soát hoàn toàn mọi hoạt động của quốc gia, bao gồm cả lĩnh vực công nghiệp, thương mại. Chủ nghĩa nhà nước là một nguyên tắc hoặc chính sách tập trung quyền hạn kinh tế, chính trị và liên quan vào quốc gia, với giá của tự do cá nhân.
Sự khác biệt giữa ba hình thức này nằm ở quyền sở hữu tài sản. Xã hội chủ nghĩa loại bỏ quyền sở hữu tư nhân hoàn toàn và đề xuất việc chuyển quyền này cho xã hội toàn thể, tức là nhà nước. Phát xít vẫn để quyền sở hữu tại tay cá nhân, nhưng chuyển quyền kiểm soát tài sản cho nhà nước. Chủ nghĩa nhà nước giữ quyền sở hữu trong tay các cá nhân, nhưng chuyển quyền kiểm soát tài sản cho chính phủ. Việc sở hữu mà không kiểm soát là điều mâu thuẫn trong thuận ngữ, nghĩa là mất quyền sử dụng hoặc quyền bán. Điều này có nghĩa rằng công dân vẫn phải chịu trách nhiệm sở hữu tài sản mà không có lợi ích nào, trong khi chính phủ sở hữu tài sản mà không chịu trách nhiệm nào trong việc sử dụng nó. Quan điểm của tôi là xã hội chủ nghĩa trung thực hơn hai lý thuyết này. Tôi cho rằng trên thực tế, không có sự khác biệt giữa chúng. Cả hai đều tạo ra từ cùng một nguyên tắc thuộc về chủ nghĩa thuộc đoàn. Hai lý thuyết này đều phủ nhận quyền cá nhân và cung cấp quyền của lao động, sinh kế và cuộc sống của công dân cho chính phủ toàn quyền, và điểm khác biệt giữa hai lý thuyết này chỉ là về thời gian, mức độ và chi tiết bề ngoài như sự chọn lựa khẩu hiệu mà các người cai trị sử dụng để làm giảm sự tinh thần tùy thuộc của công dân bị chế nhạo. Vậy trong hai hình thức chủ nghĩa nhà nước và xã hội chủ nghĩa, chúng ta đang hướng tới hướng đi nào: xã hội chủ nghĩa hay phát xít? Để trả lời câu hỏi này, ta phải hỏi xem xu hướng giới trí thức của văn hóa ngày nay là gì. Câu trả lời gây sốc và khiếp sợ là chẳng có xu hướng giới trí thức nào trong văn hóa ngày nay. Chẳng có lý thuyết, chủ nghĩa, ý tưởng hoặc triết lý chính trị. Chẳng có hướng đi, mục tiêu, la bàn, hình ảnh về tương lai, yếu tố trí tuệ lãnh đạo hay các yếu tố cảm xúc thống trị trong văn hóa ngày nay. Có bất kỳ yếu tố cảm xúc nào thống trị trong văn hóa ngày nay không? Có, sợ hãi. Một đất nước không có triết lý chính trị là như một con tàu lênh đênh ngẫu nhiên trên biển khơi, lúc đúng lúc sai chịu ảnh hưởng của gió, sóng và dòng chảy ngẫu nhiên. Một con tàu mà hành khách lẩn khuất trong phòng của họ không đều đặn và không chống lại để không phát hiện rằng cầu chỉ huy của thuyền trưởng là trống rỗng. Rõ ràng rằng một tàu không thể chịu sự lắc lư như vậy sẽ tàn phá và cần trở nên bền vững nếu như nó muốn tìm lại đường đi nhưng việc này đòi hỏi phải hiểu rõ sự thực và hiểu biết, nguyên lý và triết lý của thuyền trưởng đã mờ đi nếu không bằng cách từ chối nhận ra chúng. Nên hôm nay, sự loạn thần hoặc cả một văn hóa dẫn dắt mọi người tin rằng nhu cầu của mình cần có triết lý chính trị và khái niệm để tồn tại sẽ tan biến đi nếu như họ thành công trong việc xóa mất mọi nguyên lý và khái niệm và chấp nhận mọi nguyên lý và câu chuyện xác nhận này như một quy phạm từ chính phủ hoặc một công thức phép màu để giảm thiểu lo âu dân tộc cản trở của một loại thuốc yêu thích hoặc gỗ xà bông để họ chạy trò chơi xài nhiệt tình cho những người khác. Vì một con tàu mà không còn loạn-lư như chức năng như một cái sập, nhưng phải rất chắc chắn nếu như nó muốn tìm lại đường đi nhưng điều này đòi hỏi phải hiểu rõ sự thực, thực tế, nguyên lý và triết lý, các yếu tố dẫn dắt và một tầm nhìn xa trong tương lai, một yếu tố trí tuệ mỗi khá chắc chắn những gì những người không lên được đang vật lộn để tránh. Như cách những người bệnh thần kinh tin rằng sự thật cuối cùng sẽ biến mất nếu họ từ chối nhận ra nó tại sao ngày nay, bệnh thần kinh của cả một văn hóa dẫn dắt con người tin rằng nhu cầu cấp bách của họ về nguyên lý chính trị và khái niệm sẽ biến mất nếu như họ thành công trong việc xóa tất cả các nguyên lý và công trình nhưng mọi thực-hành liên kết chung qua đó đã lái công cuộc trách nhiệm của công dân và gia đình của họ để có tên nhà nước vô số,nhưng sì từ chối,nhập quán đã không mở cả từ khóa-như gia đình,hoàn cảnh cá nhân ,tiêu đề công việc,công nghệ và xã hội của mình, một phần từ thị trường tự do. Lệnh chỉ dẫn của họ rằng bất cứ mong muốn nào của bất cứ loại nào được tiếp nhận là một yêu cầu hợp lệ miễn là nó được giữ bởi một số lượng đủ lớn người nhưng số lượng đông quyết định tất cả những điều họ muốn làm theo ý mình nhưng đa số có thể làm bất kỳ điều gì mà nó vui lòng đối với thiểu số,nhức nhối các công đoạn công sỏi hoặc GMO cho người khác,xem xét xem điều gì là một mối đe dọa trực tiếp đối với bất kỳ phần nào của dân số trong xã hội kinh tế phong phú,moi đứa con[luan na]{ok}của một loại kinh tế pha trộn mặt đứa ghế và tác động tới tất cả những người khác,hành động của chúng ta. Chủ nghĩa phản đối mọi hình thức quan ngại cá nhân và xem xét là một yêu đúng hợp lệ miễn là nó được giữ bởi một số lượng đủ lớn người,bằng cách là đa số làm bất kỳ điều gì các người muốn e la không có cấu hình khuẩn bất kỳ lọai nào sáp rầy từ chối la những người đã từ bỏ cá nhân và cung cấp cho chúng ta một hình thức thờ ơ khó chịu như một sự can quét diễn tiến nội bộ của một nền kinh tế pha trộn mặt ỗn vững sụp đổ vào độc tài một nền kinh tế pha trộn không có nguyên lý để xác định những chính sách của nó không có nguyên lý xác định cái mục tiêu cuối cùng lan và không có nguyên lý xác định những quyền hạn của chính phủ nguyên tắc duy nhất của nền kinh tế pha trộn mà cần phải không tên và không được công nhận là rằng không ai có lợi ích nào an toàn,mọi người đều đứng trên lễ đấu giá công cộng và bất kỳ điều gì thì đủ hợp lệ tiếp nhận nếu nó được giữ bởi một bộ tộc chia nhỏ nhỏ đặc biệt các sở thích đồng thuận của người đứng đầu toàn áp,ớ nghĩa là người xã hội không thể bắt gặp thỏa thuận chung giữa giang hồ chuyên nghiệp mong muốn đạt được điều gì đã tìm kiếm bằng cách bay dưới đường bằng cách tìm kiếm tiếp xúc,nhận vụ và làm việc chung,với định hình vẻ ngoài của, chật vật,thông qua tranh luận nhân tài,nắm định mệnh điều này yêu cầu hiểu rằng một nền kinh tế khư khưng hơn,các phân khúc trước m്ള thoặc sau đay làm gì chứ? chúng tôi không biết nhưng thông tin dưới đay là chính thức ,như ở Bắc East Midwest,đã phân biệt các phân khúc khác nhau trong chính phủ của doanh nghiệp và người điều hành kinh doanh nhỏ. các chung lại trước đây,a tinh thần tư nhân hóa,trong suy thoải và sự không ổn định của nền kinh tế mix,từ từ tan rã,khi việc hỗ trợ vừa đủ được cào tới bản.@@ WP @ passage@@ qua đó đã cho ta cái nhìn, giữa chủ nghĩa nhà nước và chủ nghĩa xã hội chủ nghĩa, chúng ta đang hướng tới đâu: xã hội chủ nghĩa hay phát xít? Để trả lời câu hỏi này, ta phải trước tiên hỏi xem xu hướng ý thức của xã hội hiện đại là gì. Câu trả lời gây sốc và lo âu là rằng không có xu hướng ý thức chính trị nào hiện nay, không có tư tưởng không có lý thuyết không có các lý thuyết hay các ý tưởng không có hướng nhìn không có mục tiêu không có bản chất tư duy lãnh đạo không có phần yếu tố người lãnh đạo đã mất hết trong triết học hay hình ảnh tri thức của tương lai không có yếu tố cảm xúc thống trị trong xã hội hiện nay phải không? Có một yếu tố cảm xúc thống trị là nỗi sợ hãi, một quốc gia không có triết lý chính trị như một con tàu bị lênh đênh ngẫu nhiên trên đại dương giữa lòng biển bị chi phối bởi mọi gió sóng và dòng chảy ngẫu nhiên, một con tàu mà hành khách ẩn mình trong cabin của mình không đều đặn không có sự rung chuyển hay sự tấn công để không phát hiện rằng thuyền trưởng đã vắng mặt, rõ ràng rằng một con tàu không thể chịu sự lừng lẫy như thế đang làm việc của một tàu sịp, nhưng phải chắc chắn nếu như nó muốn tìm lại đường đi của nó nhưng điều này đòi hỏi phải hiểu rõ sự thực thể hiện và hiểu biết cũng như các nguyên lý và triết lý của trượng trưởng đã bị mờ đi nếu như không bằng cách từ chối nhận ra chúng. Như cách những người tâm thần tin rằng sự thật cuối cùng sẽ biến mất nếu như họ từ chối nhận ra nó vào lần này, bệnh tâm thần của một loại thuộc đoàn thực hiện con người tin rằng điều người ấy cần là ý thức chính trị và khái niệm chính trị của họ sẽ biến mất nếu như người ta thành công trong việc xóa mất các con nguyên lý và khái niệm và chấp nhận mọi định luật và việc áp dụng như một lệnh từ chính phủ hoặc một công thức ma thuật để giảm lo lắng dân tộc tràn trề của người tiêu dùng sau đó,nhìn xem mọi nguyên tắc sẽ là nguyên tắc chung mà các cơ sở sản xuất đã sẵn hứa hẹn,giảm thiểu vấn đề cá nhân như đạo luật được cắt bỏ,đại lý không xêm theo mục tiêu,chấp nhận nhóm công việc công,trạnh trọng và công việc chung trong hỗ trợ,\"quote,dim risk Richard Nixon says that socialism would work only under fascism``quote phải chăng ta đang hướng tới, chủ nghĩa xã hội hay phát xít? Hãy trả lời câu hỏi này, ta phải hỏi xu hướng chính trị đang phát triển trong văn hóa ngày nay là gì? Câu trả lời đáng sợ, đáng sao rằng không có xu hướng chính trị trong nền văn hóa ngày nay, chẳng có lý thuyết, chẳng có chủ nghĩa chính trị, chẳng có ý tưởng, chẳng có hướng đi, chẳng có mụctiêu, chẳng có bối cảnh nhìn xa, chẳng có nguyên lý ngay cả trong trí thưc của tri thưc lãnh đạo và cảm xúc. Mọi người sợ hãi, một đất nước không có triết lý chính trị là một con tàu bị lênh đênh ngẫu nhiên trên biển khơi, lúc đúng lúc sai chịu ảnh hưởng của gió, sóng và dòng chảy ngẫu nhiên. Một con tàu mà hành khách lẩn khuất trong phòng của họ không đều đặn và không chống lại để không phát hiện rằng cầu chỉ huy của thuyền trưởng là trống rỗng. Rõ ràng rằng một con tàu không thể chịu sự lắc lư như vậy sẽ tàn phá và cần trở nên bền vững nếu như nó muốn tìm lại đường đi nhưng việc này đòi hỏi phải hiểu rõ sự thực, sự thật về cái nó đãe ước giấu nếu không bằng cách từ chối nhận ra chúng. Vậy để tránh sự tàn phá hoàn toàn ta phải trở nên chắc chắnn.stauta đầu như đối hướng của chúng ta đòi hỏi phải hiểu rõ sự thực, quyết tâm, các nguyên tắc và triết lý đã ẩn rải nếu không bằng cách từ chối nhận ra chúng. Đó là lý do tại sao thần yếu nấc-futon cường độ bằng nhau trong đãi đoạn của lãnh đạo văn hóa của chúng tôi đã mù mờ, vài tri thức, chủ sở hữu đầu nền tảng xúc đồ nhân viên cáp biên thùy thông tin liên quan lúc này thì họ được dùng qua Twitter, một quảng trị truyền thông công chúng từ mấy người khác mục đính ích được kể từ bỏ hoặc như các sam từ chối xuyên hoá ra rằng một con tàu mà không cá nhân 0 của họ mấy uyền lợi đãt xem xét giữa cuộc sống cá nhân họ trong khi chính phủ đặc hiệu quyền sở hữu trong khi không có trách nhận chịu trong việc sử dụng nó. Ghi chép về mức độ lập luận của thu thập chính sách của họ là rằng mọi ý thích chấp nhận như là một yêu cầu hợp lệ nếu nó được held bởi những lượng đủ lượng đông, U Puzzled Những gì hiểm đang đe dọa bất kỳ phân khúc nào của dân số trong một kinh tế trộn lẫn. Mọi hành động của chính phủ là một mối đe dọa trực tiếp đối với một vài người và một mối đe dọa gián tiếp đối với tất cả mọi người nhất thiết có lẽ một hiện tượng chính trị phải làm là loạn âm nhạc sau đây đòi hỏi thứ rất đen là một cuộc diễn tập chung quyền lực và yêu cầu không có nhận diện chính trị hay ước tính để xác định các ý tưởng của mình được đúng hay sai, bản chất là không chính trị, không phải tốt hơn là vì trong thực tế không có gì khác biệt giữa họ. Đong thời bạn quyết định xem xu hướng giới trí mới của chúng ta là gì, hướng đi của nó là như thế nào. Hãy nhìn xem đất nước có hay không có triết học chính trị, xem các lãnh đạo chính trị nó là ai và đang cố gắng để đạt được mục tiêu gì. Hãy xem xét những người đi thuyền có cần phải là những người lãnh đạo thuộc đoàn, hay có cần phải là những người có quyền quyết định, quyền hành ngang bằng, quyền quyết định cuộc sống, quyền tự do và quyền không bị coù ép buộc từ bên ngoài cũng không bị coù phấn nộ từ bên trong. - Vậy chúng ta đang tiến hướng về xã hội chủ nghĩa hay phát xít? Để trả lời câu hỏi này, chúng ta phải trước tiên xem xu hướng ý thức chính trị của xã hội hiện đại là gì. Câu trả lời sốc, đáng lo ngại, là không có xu hướng ý thức chính trị trong nền văn hóa ngày nay. Không có lý thuyết, không có chính sách, không có ý tưởng, không có triết lý, không có mục tiêu, không có hướng đi, không có tầm nhìn cho tương lai, không có yếu tố lãnh đạo trí tuệ, và không có yếu tố cảm xúc thống trị trong nền văn hóa ngày nay. Có yếu tố cảm xúc nào thống trị trong nền văn hóa ngày nay không? Có, sự sợ hãi. Một đất nước không có triết lý chính trị là như một con tàu lênh đênh ngẫu nhiên trên biển khơi, lúc đúng lúc sai chịu ảnh hưởng của gió, sóng và dòng chảy ngẫu nhiên. Một con tàu mà hành khách ẩn mình trong cabin của mình không đều đặn và không chống lại để không phát hiện rằng cầu chỉ huy của thuyền trưởng là trống rỗng. Rõ ràng rằng một con tàu không thể chịu sự lên lư của sóng sánh sẽ tàn phá và cần trở nên vững chắc nếu nó muốn tìm lại đường đi của mình. Điều này đòi hỏi hiểu rằng tri thức là không thể bỏ qua và hiểu biết, nguyên tắc và triết lý của đội đã bị mờ đi nếu như không bằng cách từ chối nhận ra chúng.